Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2008

sự “ nghịch lí công bằng "

5 giờ sáng, ngồi một minh, chợt nhớ đến những ý nghĩ của Anh Cao Thọai Châu:
“Sự ngu dốt không có chỗ đứng quanh ta, nó phải vào sọt rác”
Rất tiếc trong cuộc sống nầy, người dọn dẹp ít quá!Trong “Tây du ký” của Ngô Thừa Ân,bên cạnh những con người mà tác giả cho là thánh thiện đó có quá nhiều yêu quái, chúng luôn tìm mọi cách để ngoi lên…xét cho cùng cũng là muốn thành người “thánh thiện” thôi? Không biết ở các nước văn minh thế nào, chớ ở ta, Lý Thông đã được nhân bản vô tính quá nhiều. Đi đâu cũng gặp. Đúng là một sự “ nghịch lí công bằng “. Cách đây thiệt là lâu, Khổng tử dù không nói ra, nhưng cũng đã mặc định: Khi ta chữi một ai đó, thì ta đã là Thầy của họ rồi. Đã là Thầy xin hãy độ lượng cho. Với nghề, ta dạy cho những người ít dạy(không phải dạy ít)… Nhiều khi một lũ “ mất dạy” đội lớp thầy xúm xít vây quanh, nói toàn những lời có cánh khi còn đang học với ta… thật không chịu nỗi. Chúng nó hút cả máu đồng nghiệp mà vẫn đương nhiên tồn tại thì thử hỏi có đáng chữi là “mấy dạy”không? Vậy đó, cuộc sống quanh ta là như vậy. Dù sao ta vẫn có những cái riêng, những giây phút thanh thản nhất có lẻ là lúc mình đối diện với chính mình .

Không có nhận xét nào: