Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2009

Không đặt nổi cái tựa


Chim Quyên xuống đất ăn trùn…
Câu bát tiếp sau mình không muốn nói, nó chua xót, nó …. Mà thôi! Dù sao thì sáng mai, mặt trời vẫn mọc ở hướng Đông, nhịp thời gian vẫn trôi đều đặn. Cuộc sống vốn dĩ là như vậy!
Giá điện tăng! Khốn nạn cho những người nghèo nữa…Ai cho rằng sự tăng giá điện sẽ ít ảnh hưởng nhất đối với các đối tượng có thu nhập thấp thì đó là người đó có trái tim bên phải ??… Thời nào cũng rứa; cái lý luôn ở trong tay người có thế lực. Trái ớt, cọng hành tăng, chỉ người nghèo bị ảnh hưởng. Gíá thuê phòng trong các khách sạn tăng cũng không ăn thua gì với các đại gia…Nước lên, lục bình lên theo, kinh tế dịch vụ tỉnh bơ, thậm chí có chỗ còn nhân đó mà phất lên. Mông lung quá !!! Nghĩ vu vơ quá !!! Thôi thì nhớ Bác KHƯƠNG HỮU DỤNG một chút:
Em luôn miệng cằn nhằn
Kêu mưa rồi trách nắng
Ước gì em đi vắng
Được một ngày yên thân
………………..
Em vĩnh viễn ra đi
Cửa nhà mênh mông vắng
Ước gì được em mắng
Vui tiếng em cằn nhằng

(Khương Hữu Dụng )

Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2009

Thơ Đinh Hùng


Xuôi Dòng Mộng Ảo
Chim hồng về khu rừng cũ,
Xuân ấy hai lòng mới yêu .
Cùng hoa, bướm trắng sang nhiều,
Nắng thơm những chiều tình tự .
- Xin em ngồi trên nhung cỏ,
Nghe suối ca vui nhịp nhàng.
Anh ru cho hồn em ngủ,
Bằng điệu ca sang dịu dàng.
Chim xanh về khu rừng cũ,
Hè tới, hai lòng còn yêu .
Cỏ thơm mọc đã cao nhiều,
Cành mộng bao nhiêu hoa đỏ!
- Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối .
Lá đỏ rơi trong rừng cũ,
Thu về, hai lòng còn yêu .
Đường tình trải một làn rêu,
Ngơ ngẩn hồn chiều tư lự .
- Em có lên sườn núi biếc,
Nhặt cánh hoa mơ gài đầu .
Này đôi nai vàng xa nhau,
Có tiếng gọi sầu thảm thiết.
Chim buồn xa khu rừng cũ,
Đồi núi trập trùng cỏ rêu .
Hai lòng nay đã thôi yêu,
Có tiếng suối chiều nức nở .
- Em không nghe mùa thu hết?
Em không xem nắng thu tàn?
Trời ơi! Giọt lệ này tan,
Là lúc linh hồn anh chết!

Gặp Em Huyền Diệu
I
Em tự ngàn xưa chuyển bước về,
Thuyền trao sóng mắt dẫn trăng đi .
Những dòng chữ lạ buồn không nói,
Nét lửa bay dài giấc ngủ mê .
Em đến mong manh vóc ngọc chìm,
Tàn canh hồn nhập bóng trăng im.
Ta van từng đóa sao thùy lệ,
Nghe ý thơ sầu vút cánh chim.
Mười ngón tay dâng lửa nguyện cầu,
Hỡi ơi! Hồn chuyển kiếp về đâu ?
Ta xin giữ trọn lòng trinh bạch,
Ngưỡng vọng Em như Nữ Chúa Sầu .
Em đến từ trong giấc hỗn mang,
Lời ca không mở cửa thiêng đường.
Thời gian bốn phía nhòa gương mặt,
Ảo tưởng nghiêng vầng trán khói sương.
Em với ta chung một hạn kỳ,
Hóa thân vào nét chữ cuồng si .
Chiêm bao động gót giầy mê hoặc,
Trang giấy bay mùi tóc ái phi .
Nét chữ hoang sơ hiện dáng người,
Ta ngừng hơi gọi: Diệu Huyền ơi!
Mắt ai tình lạc xanh vần điệu ?

Tuyết gợn làn da bóng nguyệt trôi .

II
Em đến vầng trăng bỗng tỏa hương,
Quen nhau, ngờ truyện rất hoang đường.
Trang thư xõa tóc cười e lệ,
Nét chữ thu gầy, vóc ngậm sương.
Thăm thẳm chìm sâu cõi mộng nào ?
Nửa chiều huyền hoặc, nửa thần giao,
Mắt xanh Em đến như màu khói,
Một thoáng hồng nhan ngọn gió trao .
Cặp mắt nhìn nhau có hẹn thề ?
Não lòng - ôi khóe ngọc lưu ly!
Bài thơ khát vọng thành mưa gió,
Anh gửi vào trong những giấc mê .
Giấy mực say nồng hương tóc Em,
Thương qua dòng chữ ngón tay mềm.
Vệt son loáng nét môi cuồng vọng,
Lắng tiếng xuân cười, chết mỗi đêm.
Chết giữa mùa xuân, lạ cuộc đời,
Tên em còn đượm ngát vành môi .
Lung linh sao rụng, mưa hàng chữ,
Chợt sánh hồm Em đáy mắt tôi .
Trăng bỗng u huyền, nắng cổ sơ,
Em về, nếp áo rộng hư vô .
Khói sương thạch động xa vầng trán,
Ta lạc vào trang tiểu thuyết xưa .
Mây quấn vòng lưng, tóc xõa vai,
Hồn lên thao thức búp tai dài .
Khóa xuân trinh bạch trăng làm gái,
Em lẩn vào Thơ, trốn Mộng hoài .
Gối rợn mình hoa, ửng má hồng,
Lòng Em - ôi bí mật thâm cung.
Thịt da hương phấn, ngây dòng mực,
Nét bút đa tình, cánh bướm rung.
Trắng muốt tâm linh vạt áo sầu,
Canh gà chưa rụng đã xa nhau.
Thương cho xác bướm hai lần mộng,
Đành hẹn bài thơ gửi kiếp sau.
Tôi sẽ đi như giấc mộng buồn,
Và đi như vệt nắng cô đơn.
Kinh thành hoang phế, Em ngồi lặng,
Mái tóc còn vương một chút hồn.

Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2009

MỘT MÌNH


Nước trôi nước chảy xuôi dòng
Ta về lặng lẻ phòng không với mình
Ra vào thấy bóng lung linh
Giật mình tự vấn, còn tình với duyên?

Thơ Đinh Hùng


Thơ Đinh Hùng một họa sĩ vẽ tranh bằng con chữ, bằng thơ.
Tự Tình Dưới Hoa
Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng:
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng.

Mắt xanh là bóng dừa hoang dại,
Thăm thẳm nhìn tôi, không nói năng.
Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay,
Ôi mộng nào hơn giấc mộng này ?
Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ,

Nửa như hoài vọng, nửa như say .
Em đến như mây, chẳng đợi kỳ,
Hương ngàn gió núi động hàng mi .
Tâm tư khép mở đôi tà áo,
Hò hẹn lâu rồi - Em nói đi .
Em muốn đôi ta mộng chốn nào?
Ước nguyền đã có gác trăng sao .
Truyện tâm tình: dưới hoa thiên lý,
Còn lối bâng khuâng: Ngõ trúc đào .
Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ .
Nắng trong hoa, với gió bên hồ,
Dành riêng em đấy . Khi tình tự,
Ta sẽ đi về những cảnh xưa .
Rồi buổi ưu sầu em với tôi
Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời .
Vai kề một mái thơ phong nguyệt,
Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười .

XA

Khói bay biết khói về đâu
Người đi chìm khuất từ lâu bóng hình
Ân tình như giấc chiêm bao
Khẻ trông thật nhỏ chạm vào thất đau

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2009

Nguyên tiêu 2009


Bạch mai thi xã năm nay tổ chức ngày Thơ Việt Nam vào đêm 14 âl. Cũng những bài diễn văn, cũng ngâm thơ, cũng minh họa bằng nhạc… Ít người đến quá! Vẫn những gương mặt quen thuộc…Dù sao cũng ghi nhận sự cố gắng của mấy ông Lãnh đạo tỉnh và TX…Đêm thơ kết thúc lúc 21 giờ ? Hình như sức sống của Thơ ở đây chỉ có bấy nhiêu đó…! Buồn nhỉ!Thơ vẫn chỉ là thơ… Không sao, năm nay nàng thơ đi ngủ sớm để dành sức khỏe làm những việc khác… Chúc nàng thơ trong giấc ngủ sớm nầy sẽ có những giấc mơ đẹp….

Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2009

Dấu lặng


Một dấu lặng tròn trên khuôn nhạc không có ca từ

Cọng rau gầy đói mỡ

Nhìn những cổ bàn của nhiều nhà với sự chăm chút chu đáo của gia chủ bổng dưng nhớ đến một nhân vật đồng hành :” Cọng rau gầy đói mỡ” của những năm 80/XX quá; TẾT! Cũng mai vàng, sắc đỏ của thiệp Xuân, cũng rộn ràng chuẩn bị của mọi người theo lối mòn truyền thống... Dù nghèo nhưng đón Tết và đến với nhau thiệt là trong trẻo. Ai cũng muốn nắm tay nhau, tựa vào nhau để vượt qua cơn bỉ cực đương thời…Tự dưng nhớ đến một cái tên hay hay: Cọng rau gầy đói mỡ. Thiệt đúng, người ta lúc đó sống còn quay quắc lấy đâu ra phân bón tốt tươi, lấy đâu ra các điều kiện để cọng rau được xanh tốt mời gọi, tiếp thị như hiện nay mà có khi còn bị bạc đãi. Xin được bổ sung vào câu chuyện ngày Tết: Bên cạnh mực tàu, giấy đỏ, dưa hành, thịt mở.., xin nhớ giùm tui, còn có những cọng rau gầy đói mỡ của một thời. Một thời để nhớ, để hoài niệm và để….( Để gì cũng không biết nữa !…)