Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2009

TRĂM NĂM KIỀU VẪN LÀ KIỀU


ĐỌC KIỀU
Chế Lan Viên
Tôi muốn biết cơn nắng, cơn mưa, năm Nguyễn Du viết Kiều và lúc ấy Nguyễn yêu ai mà khổ vậy?Văn học sử là tìm hiểu cả màu tóc hoa râm kia đấy, cho lòng có cớ để thêm yêu


CÁC ANH XƯA
Ôn Như Hầu, con sông chảy hút phía siêu hình
Nguyễn Du, vết thương lòng ta phí máu
Yên Đỗ, tiếng anh khóc, dẫu cười không thể giấu
Và Tú Xương, cười gằn như mãnh vỡ thủy tinh

Chúng tôi thắng, nơi các anh xưa bỏ cuộc
Nhưng thiếu các anh là điều không thể được

Chính từ nỗi đau xưa mà ta mở cuộc hành trình
Thời đại Hồ Chí Minh không quên rừng lau Hoàng Hoa Thám
Người lái máy cày nhớ người lên máy chém lúc hừng đông
****
GỞI NGUYỄN DU
Trong trăm trứng Âu Cơ, Anh trứng lép
Mẹ xót thương đã ủ hết lòng
Chung một chất chia đều cho nhân lọai
Anh nở ra thành một thi nhân

Hay là một tình nhân thì cũng thế
Gắng trả cho đời hơn cả số trời cho
Mẹ sẽ giàu thêm nhờ cả những mùa Út lép
Và đấy là điều kỳ diệu của hồn thơ



THĂM MỘ NGUYỄN DU
Hoàng Trung Thông
Thật kỳ lạ nơi Nguyễn Du nằm đó
Cũng cát vàng,cồn nọ, bụi hồng dặm kia
Cũng nấm đất sè sè ngọn cỏ
Cũng trang Kiều tôi đọc giữa đêm khuya
Không phải tiếng sụt sùi tháng bảy
Ánh chiều tà man mác hàng dương
Đỉnh Hồng Lĩnh soi dòng Lam cuộc chảy
Tiếng cuốc cào lách cách giữa đồng sương
Tìm mộ Nguyễn Du như Kim Trọng tìm Kiều
Qua nhịp cầu ai đó ngó trông theo
Giữa khoai ,lúa Người nằm giản dị
Phảng phát hương bay trong gió triền
Tiếng người xưa thấm đầy nước mắt
Thấm vì đời cay đắng, khổ đau
Hai thế kỷ đi vòng quanh nấm đất
Một kiếp người mấy kiếp bể dâu
Đời nay đẹp trăm lần thuỡ trước

Giỡ trang Kiều còn rung động ý
Thơ Người mãi sống cùng đất nước
Dù mai sao …
Dù có bao giờ …

Trăm năm Kiều vẫn là Kiều

Người cuối cùng của dòng Thơ mới và nhóm TLVĐ đã đi xa, ......
BÌNH LUẬN VỀ KIỀU
Tế Hanh
Những tay bình luận tồi
Mới cho người anh hùng trong truyện Kiều là Từ Hải
Hàm én râu hùm đâu có phải
Cuối cùng chỉ chết đứng mà thôi

Người anh hùng trong truyện Kiều là Kiều
Một cô gái chịu bao nhiêu đau khổ
Bị vùi dập trong đống bùn chế độ
Suốt cả đời giữ trọn một tình yêu

Kiều cô đơn giữa một lũ yêu ma
Họan Thư, Sở Khanh, Khuyển Ưng, Khuyển Phệ
Miếng mồi ngon cho những tên đồ tể
Mã Giám Sinh, Tú Bà…

Kiều cao hơn những người đàn ông mình đã gặp
Hơn Kim Trọng trong cay đắng tình yêu
Hơn Thúc Sinh bởi bao phen chà đạp
Hơn Từ Hải về nỗi niềm cố quốc tha hương

Lới Kiều nói còn xúc động chúng ta
Dẫu ta sống trong một thời đại khác
Khi nụ cười có thể sinh ra từ nước mắt
Khi nỗi đau có thể hóa bài ca.
Bài học nhỏ về nhà thơ lớn
Tế Hanh
Tôi về Nghi Xuân
Hỏi quê nhà thi sỉ
Một bà mẹ trẻ trả lời tôi giản dị
Nguyễn Du nào tôi chẳng nhớ tên
Tôi nói thêm: Nguyễn Du, người đã viết
Truyện Thơ Kiều cả nước khen hay
Cụ vội đáp, thế thì tôi biết
- Ông hãy đi theo hướng đường nầy

Cụ vồn vả, chúng tôi ai chẳng thuộc
Một ít câu Kiều từ thuỡ ông cha
Người yêu đọan cuối’ Kim Kiều tái hợp”
Người yêu đọan đầu” Trong cõi người ta “

Đọan báo óan, báo ân tôi thích nhất
Khi Thúy Kiều vạch tội lũ Họan Thư
Bọn Khuyển Ưng, Tú Bà, Sở Khanh đền tội ác
Và Sư Giác Duyên, chị Quản gia được trả nghĩa nhân từ
….
Tôi chào cụ ra đi suy nghĩ
Đây là thơ không biết có thời gian
Là thi sĩ của những nhà thi sĩ
Ôi người con yêu quý của Việt Nam \
Một nhân vật như Thúy Kiều đã đi vào lịch sử
Chịu thay chúng ta bao áp bức trên đời
Những câu thơ thành ca dao tục ngữ
Ru hồn ta như tiếng mẹ ru hời

Bà cụ không nhớ tên Nguyễn Du đâu có gì đáng trách
Một cái tên như bao cái tên thường
Nhưng cụ đã gởi lòng trong áng sách
Theo dõi đời Kiều từng đọan từng chương

Cuộc gặp gỡ tình cờ đem cho tôi bài học
Như thể 200 năm, nhà thơ gởi lại bâygiờ
Hãy đi con đường vào trái tim bạn đọc
Người ta có thể quên tên người làm thơ, nhưng đừng để quên thơ