Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Còn lại một mình

- Lẫn trốn, muốn được một khoảng không yên lặng, muốn được một mình….
Chợt nhớ ca từ của Trần Tiền:
Từng đoàn người thong dong, đi về hướng mặt trời”…. lầm lũi, cúi đầu hay ngẩng cao đầu?
Chả biết! Chỉ có cái không bình thường trong sự bình thường là làm cho cuộc đời nầy thêm những sắc màu vô hạn….
Bấy lâu trốn bóng trốn người
Trốn câu môi gửi, trốn lời mắt đưa
Lòng ta thiêm thiếp tình xưa
Hôm nay bất chợt thương trưa nhớ chiều
Bắt tay có nhận chi nhiều
Buông tay cành rớt, tiêu điều lá bay
…”
( Xin cảm ơn Bác Khương Hữu Dụng đã cho tôi cảm giác nầy )

Không có nhận xét nào: