Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

NHỮNG CUỘC CHIA TAY KHÔNG BAO GIỜ TRỞ LẠI



Trong vòng gần 1 tháng, chia tay 04 người bạn ở tuổi U 50. Một chút gì đó làm cho mình mất thăng bằng… Giữa hai lằn ranh giới’’được’’ và ‘’mất’’ sao mà dễ dàng quá ? Nhắm mắt lại, những gương mặt thân quen với những nét thật gần hiện lên đầy đủ hết…Gần đây, tự dưng lại có thói quen mất nhiều thời gian trò chuyện với những người đã khuất! Không, nếu gọi là trò chuyện thì phải có đàm và thọai, đằng nầy, mình chỉ độc hành tái hiện, chạy theo những sinh họat của những con người ấy mà có lúc mình chứng kiến….Rút điều gì qua những chuyện nầy? – Thấy cũng như đời thường, duy chỉ có điều nó nằm ở thì quá khứ. Có cần tranh luận, cật vấn cũng không được…
Chiều nay, lại tiễn 1 thằng đệ tử chưa đến 50… Tiếc quá! Phải chi gần đây mình quan tâm đến nó thì nó không chết… Có lúc, nó tự hào là em kết nghĩa với mình…Một lời khuyên, một sự quan tâm đúng lúc mà mình cũng không làm được… Cái chết sinh học bởi những nguyên nhân bệnh lý thì có gì phải nói… Cái chết bởi sự bế tắt, bởi cô đơn mới đáng tiếc…Những tên sát thủ với trái tim nằm ở bên phải đến bao giờ mới biến khỏi cuộc sống nầy? Còn những con người có trái tim nằm ở bên phải thì cuộc sống nầy sẽ còn nhiều điều oan khuất…Vậy đó! Cuộc sống là như vậy… có được… có mất…….

Không có nhận xét nào: