Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2010

Những cuộc chia tay không bao giờ trở lại




Ngồi tần ngần thật lâu trước máy tính… Viết cái gì đây? Lâu lắm rồi, mình chỉ đưa lên những bản nhạc của một thời. Nhạc là tiếng lòng, nhạc thay cho lời muốn nói…Tâm trạng đang có vấn đề nên thấm thía lắm lời của Cậu 6 Giáng
Bởi chưng chưa thoát cõi trần
Nên đành im lặng tránh phần thị phi
Trông về đồng ruộng đôi khi
Thị thành tâm sự hoài nghi trăng tà
Chiều nay, trong một buổi chiều nhận được 02 tin buồn
Thứ nhất: Một anh bạn vong niên, có rất nhiều kỹ niệm với nhau hơn 30 năm nay sắp đi xa: Anh 7 Kiệt, dân Cái Mít, từ một giáo viên kháng chiến, nghèo dang dỡ việc học, sau giãi phóng đi học, gặp nhau, anh cố gắng vượt lên chính mình và cũng đã đi qua các chức vụ quan trọng trong HU Giồng Trôm. Nhớ có lần anh trách” Sao xuống GT mà không báo cho anh biết! Lúc đó , anh là chánh VP HU, Tôi cười khẻ và lẫn tránh, không trả lời. Với bản chất nông dân hiền hòa, luôn sẳn lòng vì anh em, 7 K đã để lại không chỉ trong tôi mà có lẻ với những người anh quen biết một tình cảm đậm đà- sâu lắng. Nghe nói, anh được các bác sĩ của Bệnh viện Thống nhất “ chê” vì căn bệnh ung thư quái ác. Lúc nào anh đi, tôi cũng chưa rõ, nhưng sao đứng trước cuộc chia tay nầy … buồn quá! Mấy ngày trước cũng nghe tin cô học trò lớp HT MN khá thân quen tiễn chồng lần cuối. Không đến thăm được, nhưng lòng vẫn nặng như đeo đá…
Thứ hai: Cũng một anh bạn khá thân, biết nhau từ những ngày đầu tiên mình về công tác tại Ty Giáo dục BT. Bản thân là trưởng phòng TCCB nhưng tính cởi mở và hay thích pha trò. Đã chơi là chơi“ tới bến”. Anh có con được học bổng tiến sĩ ở nước ngòai, vừa làm lễ thành hôn cho con ngay lúc tôi dẫn quân đi Phan Rang. Anh con rể cũng đang học ở nước ngoài. Đám cưới nghe nói rất lớn và có rất nhiều bạn bè đến chia vui. Mình chỉ chia vui với anh bằng một tin nhắn, kèm theo lời xin lỗi.. Trong sự đoàn tụ và viên mãn, anh như đang ở tận trời xanh rơi “ cái bịch” xuống đất( thậm chí dưới mặt đất) cũng vì căn bệnh ung thư máu do tình cờ các BS phát hiện.. Đúng là “ Ông trời không cho ai cái gì cả!” Thành công và thất bại, được và mất trong cuộc đời nầy sao mà cách nhau ngắn quá.
Tôi đã nhiều lần đứng trước những cuộc chia tay không bao giờ gặp lại, cảm giác bùi ngùi, hoài tiếc lần nào cũng có. Lần nầy chưa tiễn mà sao nặng… quá… Có rất nhiều và có những người thân quen của mình đã lần lượt ra đi…Tự hỏi? – Tại sao tạo hóa cứ trêu ngươi: ‘ Những con người gian trá, những kẻ cơ hội với những toan tính đầy tham lam và ích kỹ vẫn mặc nhiên tồn tại ra đó? Vẫn hãnh tiến. Còn những người hiền lành, dễ mến mà theo cách nhìn nhận của mình là rất cần cho đời lại phải vội vàng bàn giao nhiệm vụ để chuẩn bị cho “ một chuyến đi xa?”
Buồn hỉ? Xin gởi đến những người bạn của tôi ơi một bông Lan trắng . Tôi không biết phải làm gì hơn để chia sớt với những người thân của các bạn

Không có nhận xét nào: