
Sáng nay, nhận một cú điện hơi bị dài của học viên từ miền biển xa xôi... Anh nầy chưa sử dụng được mail, cũng không biết viết blog, bức xúc nên gọi điện trao đổi. Nội dung điện, anh nói nhiều suy nghĩ về buổi lễ tổng kết, bế giảng lớp học xoay quanh ý tưởng mà tôi đề nghị: - Hôm nay, trước sự có mặt đông đủ, tôi xin tuyên bố khai tử tiếng “Thầy”, đại từ xưng hô giữa tôi và các anh, chị. Lý do, với các lớp bồi dưỡng hiệu trưởng nào cũng vậy, đây là một nội dung mang tính thao tác không thể thiếu trong mối quan hệ chính thức giữa nhà trường và học viên do tôi phụ trách. Không phải khiêm tốn hay lập dị gì cả! Tại không có từ nào thay thế nên gọi chung là Thầy khi còn đang làm việc cùng nhau. Hãy để chữ “Thầy” kết thúc vai trò của nó, đầu thai sang nơi khác. Phần tôi, từ lâu, tôi vẫn bằng lòng và lạc quan với tư cách là “ anh thợ dạy”. Ở vị trí nầy, tôi đã làm hết phần việc của mình. Thế đấy! Đừng hỏi tại sao? Sau nầy, nếu gặp lại nhau, cứ gọi tôi bằng cái tên cúng cơm là được. Còn nếu như tình cảm quá, hãy cứ gọi là anh Ba, anh Ba ngôi thứ ba số ít là được. Thầy bi giờ hiếm lắm, không phải ai đi dạy cũng đều là Thầy. Chen lấn, giành giật có khi làm cho nó càng thêm khủng hoảng. Trong lịch sử giáo dục, những bậc túc nho, những người thầy vĩ đại, chưa ai tự xưng mình là Thầy. Gọi một tiếng “ THẦY”là sự bình xét tự đáy lòng và cất ra của người học thông qua sự CẢM và NHẬN những điều mà người dạy đưa ra. Danh xưng Thầy nặng lắm, nó không phải là một đại từ xưng hô bình thường như rất nhiều đại từ xưng hô bình thường khác trong ngôn ngữ giao tiếp. Đừng nói câu” một chữ cũng Thầy mà ½ chữ cũng Thầy nghe sáo rỗng wá !Vậy đó, tôi chưa đủ tư cách là thầy nên chưa dám nhận. Hãy hiểu cho và hiểu cho hỡi những người anh em yêu mến của tôi ơi .... Ta hẹn nhau sẽ gặp nhau tại những bến bờ mình đã ngắm. Chắc chắn thôi! Có một lúc nào đó ta sẽ gặp lại nhau
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình lặng lẻ lươt qua mau
Bước lơ đãng, chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn mình đợi đã từ lâu
( Bùi Minh Quốc )
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình lặng lẻ lươt qua mau
Bước lơ đãng, chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn mình đợi đã từ lâu
( Bùi Minh Quốc )