Thứ Sáu, 9 tháng 4, 2010

PHA MÀU THỜI GIAN


Nghe ai nói câu“Phên liếp quê nhà”…, bổng dưng những hình ảnh trái ngược mà mọi người cho rằng là kết quả của quá trình phát triển lại hiện ra trong đầu. Đó là những biệt thự, nhà cao tầng, những khu chung cư với kiến trúc pha tạp giữa các dòng hợp lưu đang thi nhau mọc lên như nấm sau mưa …
Có lẻ,
Lòng ta là những thành quách cũ
Tự ngàn xưa còn vọng tiếng loa kêu…?
- Một chiếc xe bò chở rơm chắn ngang đường làm cản trở giao thông, ngăn ta không vượt qua được, nhưng hồn lại bay bổng về với những “ cánh đồng bất tận”, những ngày mùa nhộn nhịp bên lối nhỏ đi về của tháng ngày năm cũ…
- Một tiếng cú kêu giữa đêm cũng làm cho chiếu, giường trăn trở…
- Nghe Bìm bịp kêu nước lớn sao mà thương nhớ quá …
Sông kia rày đã lên đồng
Chỗ làm nhà cửa, chỗ trồng ngô khoai
Vẳng nghe tiếng ếch bên tay
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò
( Sông lấp – Trần Tế Xương )
Tội nghiệp TTX hay tội nghiệp cho chính mình ?
Kỳ lạ thiệt, giữa lằn ranh mới và cũ, giữa hiện đại và cổ xưa, ta như một hành khách xuống xe giữa một miền đất lạ………….?

Không có nhận xét nào: