
KHÔNG BAO GIỜ
Thơ ANH NGỌC
Tôi không bao giờ tha thứ cho mình
đã có lúc vui niềm vui dễ dãi
Nhìn cuộc đời chỉ một chiều thuận lợi
Ngỡ sắc trời suốt cả bốn mùa xuân
Tôi không bao giờ tha thứ cho mình
đã có lúc buồn nỗi buồn dễ dãi
Chưa chiến đấu đã cam lòng thất bại
Quay lưng đi như một kẻ vô tình
Tôi không bao giờ tha thứ cho mình
đã có lúc tin niềm tin dễ dãi
Người khác nói còn tôi thì nhắc lại
Từng chữ, từng lời như chiếc loa truyền thanh
Tôi không bao giờ tha thứ cho mình
đã có lúc viết vần thơ dễ dãi
Những câu thơ nằm biếng lười uễ oãi
Trên chiếc giường của trang giấy trắng tinh
Chưa sống hết mình đâu, tôi chưa sống đúng mình
Những tư tưởng tầm thường chưa đổi mới
Dù một phút sống trên đời dễ dãi
Tôi làm sao tha thứ được cho mình
1981
Thơ ANH NGỌC
Tôi không bao giờ tha thứ cho mình
đã có lúc vui niềm vui dễ dãi
Nhìn cuộc đời chỉ một chiều thuận lợi
Ngỡ sắc trời suốt cả bốn mùa xuân
Tôi không bao giờ tha thứ cho mình
đã có lúc buồn nỗi buồn dễ dãi
Chưa chiến đấu đã cam lòng thất bại
Quay lưng đi như một kẻ vô tình
Tôi không bao giờ tha thứ cho mình
đã có lúc tin niềm tin dễ dãi
Người khác nói còn tôi thì nhắc lại
Từng chữ, từng lời như chiếc loa truyền thanh
Tôi không bao giờ tha thứ cho mình
đã có lúc viết vần thơ dễ dãi
Những câu thơ nằm biếng lười uễ oãi
Trên chiếc giường của trang giấy trắng tinh
Chưa sống hết mình đâu, tôi chưa sống đúng mình
Những tư tưởng tầm thường chưa đổi mới
Dù một phút sống trên đời dễ dãi
Tôi làm sao tha thứ được cho mình
1981
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét