
Có lúc, mình nghĩ công việc làm hiện tại của bản thân có giống như sự đánh võng trên đường đi tới của cuộc đời mình không nhỉ? Không mục tiêu, không niềm vui, không một động lực dù là rất nhỏ... Cứ như vậy, đến hẹn lại lên, cứ như vậy, có lúc mình cũng chán cả chính mình, gần như không có chỗ nào để chấp nhận cả...
Gần đây, cụm từ ‘’ đơn độc’’ sao có ý nghĩa quá; Công việc làm đơn độc, về nhà cũng đơn độc ( Chỉ có chiều về mới họp mặt cả nhà ). Trong đầu hay nghĩ nhiều chuyện, toàn những chuyện đâu đâu của những người mà quỹ thời gian sắp cạn hay nghĩ...
Hơn 32 năm làm việc, so với nhiều người thì không nghĩa gì, nhưng cũng là kha khá đó chứ! Có điều, chắc tại do mình hay đi trước “thời đại”nên còn 8 năm nữa người ta mới cho nghỉ hưu. Ngán quá! Nếu cứ đánh võng trên đường đi tới kiểu nầy chắc sẽ xãy ra tai nạn là điều không tránh khỏi!
Tôi đứng lên gọi mưa về muộn
Rũ lòng buồn trong một thoáng thương đau
Hồn đi hoang trong niềm tin vụt mất
Vẫy tay mềm chối bỏ tuổi thanh xuân